Con đường bụi đỏ rung lên từng vòm tiếng chim
Ơi hời! những cội vàng rơm
trải quanh mùa ấu thơ dìu dặt
con diều ngày xưa bay về một chân trời khác
mờ tăm trong câu ca văng vẳng sau hè
Mùa nước trắng đồng
điên điển vàng mặt sông
nằm vắt trên đê thầm thì bờ cỏ mọc
con đê dọc - một thời tôi đi khắp
nắng nghiêng xuống chân đồng bỗng mất hút chiều đi
Tình yêu tôi lớn dần lên - cánh đồng không già thêm nữa
giấc mơ tôi bay xa con đê
đồng lúa lao xao tay vẫy
để lại đây những cội nồng nàn
Mùa gió về hân hoan vuốt mặt
tuổi bay đi
hương nồm trong vắt
trải dài trên đê mưa nắng hai mùa
cằn cỗi bờ tre giữa chiều vun vút
tóc phất phơ bay
vương con diều lạc bay về
Trần Kiến Quốc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét