Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

Chìm trong gương mặt

Em như thể ngọn lửa
không sưởi ấm mà để cháy trong mắt
ngọn lửa lao đao thắp sáng mặt đêm giữa cơn cuồng nộ gió như hơi thở hắt của bầu trời
hơi thở muộn phiền chuyển động nơi lồng ngực đã ám những ngày tháng mệt nhòa
rồi chết êm khi khoảnh khắc buồn vui đã cạn
thân thể chúng quàn trong bầu khí quyển đặc dày những hơi thở khác

Em mang gương mặt lửa
nhưng trong giấc mơ tôi hơi thở em cúi xuống hiền ngoan tiếng cười
hạnh phúc trôi không cần những bờ bến
như cánh rừng mùa thu vụng về rắc hơi ấm lên những vòm cây đong đưa hàng nghìn
giọt lửa thiêu đốt
nắng ve vuốt bước chân trần trên ngọn lá run rẩy với theo cơn gió bay ngang
và tôi
đầy vòm cây chim chóc
mọc lên từ gương mặt
những phiến lá nhỏ nhoi rơi rụng từng tiếng chim cô quạnh quanh thân xác tôi
trong suốt thủy tinh
ấp ủ chiếc rễ cây mơ mộng của tháng ngày

Tán lá dày lưu giữ nghìn thanh âm còn rớt lại trong bình minh trước
mùa trái chín khuất sâu
dâng tặng những bóng râm trói buộc
bức tường bọc khu vườn rêu ướt - mưa xanh thêm giấc mơ vòm lá
đốt cạn màu xanh trong cơn khát ngọt ngào

Như thể yêu em suốt chiều dài sợi nắng
ánh sáng kẻ mình lặng dưới hàng cây
xuyên qua mây trời mênh mông trôi dài
như thể yêu em như thể là ngọn lửa
ở bên kia đầu dây
                                                  Trần  Kiến Quốc

Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011

Về giữa cánh đồng

Con đường bụi đỏ rung lên từng vòm tiếng chim
Ơi hời! những cội  vàng rơm
trải quanh mùa ấu thơ dìu dặt
con diều ngày xưa bay về một chân trời khác
mờ tăm trong câu ca văng vẳng sau hè

Mùa nước trắng đồng
điên điển vàng mặt sông
nằm vắt trên đê thầm thì bờ cỏ mọc
con đê dọc - một thời tôi đi khắp
nắng nghiêng xuống chân đồng bỗng mất hút chiều đi

Tình yêu tôi lớn dần lên - cánh đồng không già thêm nữa
giấc mơ tôi bay xa con đê
đồng lúa lao xao tay vẫy
để lại đây những cội nồng nàn

Mùa gió về hân hoan vuốt mặt
tuổi bay đi
hương nồm trong vắt
trải dài trên đê mưa nắng hai mùa
cằn cỗi bờ tre giữa chiều vun vút
tóc phất phơ bay
vương con diều lạc bay về

                             Trần Kiến Quốc

Phía không em

Lâu lắm rồi
không nhận được tin em
Ta hoang vắng
sau nhiều năm hoang đảo.
em mỏng mảnh
trong cõi thiền mộng ảo
Làm nổ tung
những mảnh sáng sao đêm.

Lâu lắm rồi ta ở phía không em
Cứ chiêm nghiệm
như một nhà hiền triết
Tìm hạnh phúc nghĩa là ta thua thiệt
Hạnh phúc nào không trả giá vì yêu.

Lâu lắm rồi
cây đổ bóng liêu xiêu
Trang thơ viết
cứ gãy mòn thương nhớ
Có lẻ nào
tình ta tan vỡ
Giữa đôi bờ
khắc khoải không em!
              10 - 2001
                  Lê Bá Duy

Ngây thơ

Có một lần
tôi vốc biển vào lọ mực
Phút ngây thơ
ngỡ bắt biển được rồi
Không có sóng
không có thuyền và gió
Biển không còn biển của riêng tôi.

Tuổi thơ tôi ném đá vòng cung
Chơi đuổi bắt trên bãi bờ sóng vỗ
Giả Dã Tràng nghe lòng đất thở
Tuổi thơ ơi! ngày tháng trôi dần...
                              5.1988
                           Lê Bá Duy

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

NGƯỜI BÊN KIA BỜ


                                        
Hỡi người mà lòng tôi yêu mến.
Hãy tỏ cho tôi biết - Người đang ở đâu ?
Ban trưa, tôi đi dạo giữa những vườn hoa
Người đang ngủ ở một nơi nào?
Tôi đang đi đến bên người – Trong im lặng ,
Tận cùng và sâu thẳm.
Ngập ngừng – Tôi đem tặng cho người
Trái tim của hai mươi lăm năm về trước.
Ngước mặt nhìn người – Yêu thương tràn đôi má.
Hỡi người, người đang ngủ thật chăng ?
Trong giấc mộng của người.
Xin hãy gọi tên tôi – Tôi van người!
Dù là tiếng của Hai mươi lăm năm về trước

Nguyễn Nguyệt

NGƯỜI BÊN KIA BỜ


                            
     Ta yêu em hơn những ngõ ngách đời ta
     Nhưng bước chân ta không thể để quay về
     Cơn sóng đời đang bủa giăng trên khắp lối
     Ta nhốt em vào trong tận đáy đại dương
     Sóng không vỡ tan. Rong rêu không phủ kín
     Đêm chỉ một mình – Cô tịch và lặng yên
     Ta lấy em ra và tim ta ứa lệ !
     Hãy vắt cho cùng những giọt nước lưu ly
     Từ trái tim ta màu Đỏ biến thành Trắng
     Để tưới lên vườn hoa em đang đi dạo
     Cho ta nhìn em “Bông hoa Huệ* trong Trũng**”
     Giữa bãi đất khô cằn của cuộc đời ta
     Ta yêu em – Nên không thể để quay về
      Đà Lạt 16/7/2005
                                                             
                                                                                      Nguyễn Nguyệt


Chú thích :
       *  Hoa Huệ Tây ( Hoa Ly) : Hoa màu trắng, hình loa kèn, rất đẹp và toả hương thơm, thường mọc ở đồng nội.
   ** Trũng: Một bãi đất thấp.


                                                                                                        Nguyễn Nguyệt

Trả lại tình anh


Cám ơn người đã cho tôi ánh mắt
                             Của thoáng nhìn ấm áp một bờ môi
                             Như sợi nắng nhẹ nhàng hôn lên tóc
                             Chiều đến rồi - nắng sẽ vội phai đi?

                             Dẫu không nói đâu chỉ là im lặng
                             Tôi thấy người đang thao thức trong tôi
                             Trong khoảnh khắc tình yêu xưa đã mất
                             Ðã tìm về bên năm tháng đời tôi

                             Tôi bối rối thấy mình thơ dại
                             Chợt vụng về như ăn cắp tình ai
                             Tình đã trộm làm sao giữ lại?
                             Xin trả cho người - không phải của tôi.



Nguyễn Nguyệt