không sưởi ấm mà để cháy trong mắt
ngọn lửa lao đao thắp sáng mặt đêm giữa cơn cuồng nộ gió như hơi thở hắt của bầu trời
hơi thở muộn phiền chuyển động nơi lồng ngực đã ám những ngày tháng mệt nhòa
rồi chết êm khi khoảnh khắc buồn vui đã cạn
thân thể chúng quàn trong bầu khí quyển đặc dày những hơi thở khác
Em mang gương mặt lửa
nhưng trong giấc mơ tôi hơi thở em cúi xuống hiền ngoan tiếng cười
hạnh phúc trôi không cần những bờ bến
như cánh rừng mùa thu vụng về rắc hơi ấm lên những vòm cây đong đưa hàng nghìn
giọt lửa thiêu đốt
nắng ve vuốt bước chân trần trên ngọn lá run rẩy với theo cơn gió bay ngang
và tôi
đầy vòm cây chim chóc
mọc lên từ gương mặt
những phiến lá nhỏ nhoi rơi rụng từng tiếng chim cô quạnh quanh thân xác tôi
trong suốt thủy tinh
ấp ủ chiếc rễ cây mơ mộng của tháng ngày
Tán lá dày lưu giữ nghìn thanh âm còn rớt lại trong bình minh trước
mùa trái chín khuất sâu
dâng tặng những bóng râm trói buộc
bức tường bọc khu vườn rêu ướt - mưa xanh thêm giấc mơ vòm lá
đốt cạn màu xanh trong cơn khát ngọt ngào
Như thể yêu em suốt chiều dài sợi nắng
ánh sáng kẻ mình lặng dưới hàng cây
xuyên qua mây trời mênh mông trôi dài
như thể yêu em như thể là ngọn lửa
ở bên kia đầu dây
Trần Kiến Quốc