Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Mười hai bến nước - Nguyễn Bính

Mười hai bến nước

Mỗi lần tôi quá ưu buồn,
Đọc thơ tưởng những linh hồn phiêu lưu
Chiều qua. Cũng một buổi chiều
Bò soài, khăn mặt dở thêu, thở dài.
Tôi như là nhớ một ai,
Tuy chưa một bóng qua trời tôi đâu.
Người âu sầu cảnh âu sầu,
Một lần gió động bên lầu lá rơi.
Ô hay sao thế lòng tôi,
Thuốc nào chữa được bệnh người vẩn vơ.
Vì giời, bệnh gió và mưa,
Phiêu lưu bệnh của người thơ muôn đời.
Đứng lên ngồi xuống lại ngồi,
Tương tư đâu phải bóng người xa xăm.
Nhớ người, tôi đọc hàng trăm
Lời thơ tha thiết âm thầm qua đi.
Trời ơi, cam chịu biệt ly
Trước khi biệt mất, trước khi trao lòng.
Có tàn ác… số mệnh không?
Có tê tái đến tận trong tim lành?
Bảo tôi nín lặng sao đành,
Lòng ơi, người ấy vô tình đi qua.
Thì tôi sợ lắm, người ta
Không nhìn chăm chút sẽ ra thế nào.
Tôi ước ao , tôi ước ao.
Đời người ấy để tôi vào được không?
Tưởng khơi sa mạc mênh mông
Lời tôi im lịm trôi trong cát vàng.
Đầu bù tóc rối tơ vương”
Tôi ngồi nhắc lại một trang thơ buồn.
Nửa chừng lệ đã trào tuôn
Nghẹn ngào không thể đọc hơn một vần
Nghĩa là như thế muôn lần,
Nhưng tôi không khép phong trần như ai
Tôi còn sướng nhất trên đời
Dễ thường kẻ ấy phương trời lang thang
Trưa nay ngồi nhặt lá vàng,
Ngày nào đưa chị, đầu ;làng ngùi trông.
Mái Doài nhớ lá cau Đông.
Nàng lời than thở thả lòng giếng khô.
Còn nhiều… nhưng chỉ tôi thừa,
Cuộc đời phiêu bạt bao giờ gặp tôi
Hỡi người thơ mộng xa xôi
Hay là để một quãng đời nào tiên.
Quãng đời trộn với ánh đèn,
Dưới trời có gặp chỉ phiền phức thêm
Phần hoa rộn rã xiêm áo
Muốn bao hình ảnh có tìm như không
Biết rằng thế lắm, nhưng lòng
Có tin đi một con đường khác đâu.
Vẫn buồn mới khổ, mới đau,
Vẫn chờ, vẫn nhớ nơi đâu xa vời…
Vẫn theo ấy bóng một người,
Qua lời thơ lệ, qua lời gió mưa…
Tình vương trong mộng là THƠ
Nếu như thế quả tôi dư tài rồi,
Nếu là tim rạn máu tươi,
Là lời yêu mến, là lời khóc than.
Là tin tưởng, là quê hương
Là tròn lá gốc, là vuông hay là
Một hàng chữ, ý vu vơ;
Than ôi, tôi biết bao giờ hiểu đây.
Vì làng thơ họp trên mây
Tôi, cô gái xấu đọa đày trần gian
Hiểu làm sao được mà than
nhớ sao não nuột cung đàn...mà ghen
Với người trong giấc mơ tiên
Của chàng thi sĩ quê trên mây hồng
Than ôi, có thể được không
Lòng tôi từ độ... như giòng sông vơi 
Lá vàng đã lắm lần trôi
U buồn đã lẫn thở dài đi qua
Lệ nhiều đã giết ngày thơ,
Môi hồng sẽ nhạt má tơ phai đào
Còn gì nữa mà đổi trao
Cho người đuổi những mơ cao không trùng
Còn gì mà đợi, mà mong
Nhớ tôi thì nhớ, xin đừng có...yêu
Mơ đi tôi cũng mơ theo,
Họa chăng gặp một vài chiều của nhau.
Rồi tìm lấy bước khổ đau
Bạn đi trong lúc tôi rầu rầu trông.
Thế thôi tình cũng là xong
Người đời cát bụi, kẻ phòng cô đơn
Viết đi, tôi dạo khúc đờn
Theo giòng linh lạc của hồn bạn đi.
Viết đi rồi nhớ gửi về
Bến mơ trong gió, mây se chiều buồn






Bao nhiêu đau khổ của Trần Gian
Trời đã dành riêng để tặng nàng

Nàng đẹp, đẹp từ hai khoé mắt,
Làm mờ những ánh ngọc trân châu
Làm phai ánh nước hồ thu thắm,
Làm nhạt bao nhiêu ánh nhiệm màu.

Một cười héo cả trǎm hoa nở,
Say cả non sông, đắm cả giời.
Đuổi cả mối sầu muôn vạn kiếp.
Bẽ bàng tất cả những màu tươi.

Ô kìa! dòng suối Thiên Thai chảy
Đâu thấy hoa đào với dáng tiên.
Chả phải đó là dòng suối tóc,
Nàng buồn gương lược vốn chưa quen.

Tả sao được một thời xuân sắc.
Từ thuở xuân non má chớm hồng,
Từ thuở vườn đào mơ đuổi bướm.
Xếp thuyền thả khắp mặt ao trong.

Rồi một ngày qua, một tháng qua.
Một nǎm qua nữa, tuổi mười ba,
Bên hoa thấy bướm không buồn đuổi,
Chỉ mải mê nhìn bướm ủ hoa.

Ngày tháng trôi xuôi, tuổi lớn dần.
Nàng cười trong nắng: cả mùa xuân
Lòng thơ hồi hộp khi môi thắm,
Hôn vụng hoa tươi có một lần.

Một lần hôm ấy, trước gương soi
Nàng thấy trong gương bóng một người,
Ai đẹp? Hay là tiên lạc lối?
Không, nàng!... Nàng đẹp đấy mà thôi!

Chim ca buổi sớm khuyên nàng học
Bướm dạy nàng thêu, gió dạy đàn
Con bé tài hoa... chim nhắn bướm
Gió chuyền lời bướm xuống nhân gian

Từ ấy, cửa ngoài tin bắn sẻ,
Rộn ràng xe ngựa,mối manh đưa.
Bao nhiêu xe ngựa về không cả,
Tơ đỏ nàng còn dệt giấc mơ...

Nhưng mùa đông ấy, sau xe cưới,
Pháo đỏ giǎng dây thắm trước lầu
Chú rể vui mừng châm lửa đốt
Đốt tàn mộng đẹp của cô dâu.

Trước tài sắc ấy, người chồng ấy
Không cảm, không yêu, chẳng hiểu gì
Nàng biết từ đây đường hạnh phúc
Của nàng ngày một ngắn dần đi.

Nàng có ngờ đâu đến nỗi này
Lỡ làng chôn hết tuổi thơ ngây.
Sống trong buồn tẻ, trong đau khổ,
Với mảnh hồn đơn của những ngày.

Mắt đầy ngấn lệ, lời đầy lệ
Mỗi buổi thu sang gió lạnh nhiều
Tình rụng tự mùa thôi rụng lá
Biết tìm đâu phấn hương yêu.

Bỗng một ngày hè hoa phượng thắm,
Nở đầy trong lá phượng xanh tươi.
Trải dài thắm đỏ con đường trắng,
Nàng thấy đi trên thảm một người.

Người ấy, bụi hồng phong nếp áo
Đi theo tiếng gọi của vinh quang
Nhưng nay dừng bước trên hoa rụng,
Người thấy đâu đây một nhỡ nhàng.

Liền đem chắp lại cánh muôn hoa,
Tô lại màu hoa bị xoá mờ.
Rồi lại vì nàng băng lại vết
Thương lòng đã giết giấc mơ xưa.

E ấp chung nâng chén rượu hồng
Mỉm cười quyến luyến ghé môi chung.
Rượu hồng đẫm những màu ân ái,
Những vị say sưa ấm cõi lòng.

Nhưng bỗng tự nhiên lòng giá lại,
Nhìn nhau qua mắt lệ, than ôi.
Rượu hồng pha lệ, pha chua chát,
Uống cạn làm sao, muộn mất rồi.

"Nǎm ấy sang sông lỡ chuyến đò,
Đò đâỳ gió lớn sóng sông to.
Mười hai bến nước xa lǎng lắc,
Lầm tự ngày xưa, lỡ đến giờ.

"Tôi biết tình tôi đã lỡ rồi
Tình ta đành chỉ thế này thôi
Thương tôi, mình hiểu cho tôi nhé
Mà chỉ riêng mình mới hiểu tôi.

"Tôi tiễn mình trên bến nước này
Mình đi, tôi trở lại chia tay;
Tôi về nán sống trong mong đợi
Cái phút vinh quang của một ngày.

"Hôm nay đã cuối thu rồi lạnh
Nàng hãy mang theo bóng dáng tôi
Cho ấm lòng mình khi lỡ bước
Mưa phùn trên quán trọ xa xôi".

Người ấy đi rồi ... Nàng trở lại
Hờ hai mắt đọng một u sầu.
Buồng hương hoa héo mùa thu hắt
Qua lá mành tương đã lạt màu.

Bao nhiêu ân ái thế là thôi.
Là bấy nhiêu oan nghiệt, hỡi giời.
Nghẹt dưới bàn tay thần định mệnh,
Nàng đương dệt tấm hận muôn đời.


Hà Đông 1938 - Nguyễn Bính


Một Con Sông Lạnh
Tác giả: Nguyễn Bính

Chén sầu nghiêng giữa tràng giang
Canh gà bên nớ giằng sang bên này
Khoan đàn, em hãy gắng say
Một đêm, chỉ một đêm nay thôi mà!

Chúng tôi người bến sông xa
Giang hồ một chuyến về qua xứ này.
Phiền em dǎm bảy đường tay
Một con sông lạnh, vài dây tơ tằm.

... Rung rung ánh nến hoen vàng
Hơi men lắng xuống, tiếng đàn cao lên
Ồ, nàng chẳng phải là em
Tôi nghe vó ngựa hoà Phiên rõ ràng.

Đừng em! -quên đấy -thôi nàng!
Đất Hồ xa quá, nàng sang sao đành!
Trời ơi, Hán Đế vô tình
Tôi xin đốt cả kinh thành ấy đi...

Chưa say, em, đã say gì!
Chúng tôi còn uống, còn nghe em đàn.
... Rung rung ánh nến hoen vàng
Rồi đây nức nở muôn ngàn nhớ thương

Đôi dây như thể đôi đường
Em ơi, Hà Nội là phương hướng nào?
Đêm tàn chẳng có chiêm bao
Đêm tàn có mấy chùm sao cũng tàn

Chén sầu đổ ướt trường giang
Canh gà bên nớ giàng sang bên này
Lạy giời, đừng sáng đêm nay
Đò quên cập bến, tôi say suốt đời,
Chiêu Quân lên ngựa mất rồi...
Thơ Huế


Xóm Ngự Viên

Lâu nay có một người du khách 
Gió bụi mang về xóm Ngự Viên 
Giậu độ dây leo suồng sã quá 
Hoa tàn con bướm cánh nghiêng nghiêng
Buồn thu rơi nhẹ đôi tờ lá 
Xóm vắng rêu xanh những lối hèn 
Khách du lần dở trang hoài cổ 
Mơ lại thời xưa xóm Ngự Viên.
Có phải ngày xưa vườn Ngự Uyển 
Là đây, hoa cỏ giống vườn tiên? 
Sớm Đào, trưa Lý, đêm Hồng phấn, 
Tuyết Hạnh, sương Quỳnh, máu Đỗ quyên
Đức vua một sớm đầu xuân ấy 
Lòng đẹp theo trời, dạo Ngự viên 
Cung tần mỹ nữ ngời son phấn 
Theo gót nhà vua nở gót sen
Hương đưa bát ngát ngoài trăm dặm 
Cung nữ đa tình vua thiếu niên 
Một đôi công chúa đều hay chữ 
Hoàng hậu nhu mì không biết ghen
Đất rộng can chi mà đổi chác 
Thời bình đâu dụng chước hòa Phiên 
Mẫu đơn nở đỏ nhà vua nhớ 
Câu chuyện : "Hô lai bất thượng thuyền"
Có phải ngày xưa vườn Ngự Uyển 
Là đây, hoa cỏ giống vườn tiên? 
Gót son bước nhẹ lầu Tôn nữ 
Ngựa bạch buông chùng áo Trạng nguyên
Mười năm vay mượn vào kinh sử 
Đã trả xong rồi nợ bút nghiên 
Quan trạng tân khoa tàn yến tiệc 
Đi xem hoa nở mấy hôm liền
Đường hoa, má phấn tranh nhau ngó 
Nhạc ngựa vang lừng khắp bốn bên 
Thắp hương Tôn nữ xin Trời Phật: 
"Phù hộ cho con được phỉ nguyền"
Lòng Trạng lâng lâng màu phú quý 
Quả cầu nho nhỏ bói lương duyên. 
Tay ai ấy nhỉ gieo cầu đấy 
Nghiêng cả mùa xuân Trạng ngước nhìn.
Trạng bắt sai rồi, lầu rũ sáo 
Có người đêm ấy khóc trăng lên 
Bóng ai thấp thoáng sau bờ trúc 
Chẳng Tống Trân ư cũng Nguyễn Hiền?
Khách du buồn nỗi buồn sông núi 
Núi lở sông bồi cảnh biến thiên 
Ngự viên ngày trước không còn nữa 
Giờ chỉ còn tên xóm Ngự Viên.
Khoa cử bỏ rồi, thôi hết Trạng! 
Trời đem hoa cỏ trả vườn tiên 
Tôn nữ ngồi đan từng chiếc áo 
Dân thường qua lại lối đi quen
Nhà cửa xúm nhau thành một xóm 
Cay nồng hơi thuốc lẫn hơi men 
Mụ vợ Bắc Nam người tứ xứ 
Anh chồng tay trắng lẫn tay đen
Đổi tình thay nghĩa như cơm bữa 
Khúc "Hậu đình hoa" hát tự nhiên. 
Nhọc nhằn tiếng cửi trong canh vắng 
Nhao nhác đàn dơi lúc đỏ đèn...
Hôm nay có một người du khách 
Ngự Viên mà nhớ Ngự Viên. 

Nữ Sinh

Những nàng kiều nữ sông Hương, 
Da thơm là phấn, môi hường là son. 
Tựu trường san sát chân thon, 
Lao xao nón mới màu son sáng ngời. 
Gió thu vàng lắm ai ơi! 
Đôi thân áo rộng tơi bời bay lên 
Vội vàng những ngón tay tiên 
Giữ hờ mái nón làm duyên qua đường

Gió mưa
Mấy tuần ròng rã gió mưa,
Bên lầu đò lạnh, gió giùa nước dâng.
Ngược xuôi… mưa gió … dãi giằng,
Nằm đây nhớ nửa vầng giăng chốn nào.
Mưa rào rào, gió ào ào…
Chùm chăn say khói thuốc lào đê mê.
Học sinh mấy buổi đi về,
Quần cao nón thấp ê chề gió mưa.
                                    Thơ Huế

Hoa Với Rượu

Thấy rét u tôi bọc lại mền 
Cô hàng cất rượu ủ thêm men 
Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ 
Say cả tư mùa cho khách quen
Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi 
Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi 
Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ 
Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi

Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà 
Người ta bắt chước chị người ta! 
Ra vườn nhặt những hoa cam rụng 
Về bỏ đầy nồi cất nước hoa.

Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy 
Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau 
Hí hửng bảo nhau: "Thơm đấy chứ 
Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!"

Một tối nhà Nhi có giỗ thầy 
Chị Nhi cho uống rượu cay cay 
Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa 
Mắt đỏ lên rồi chếnh choáng say

Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài 
Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai 
Chị Nhi cứ chế làm sao ấy 
Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười

Chị Nhi thường nói với u tôi: 
"Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi" 
U tôi cười đáp ngay như thật: 
"Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!"

Thuở ấy làm sao thật thái bình 
Trai hiền bạn với gái đồng trinh 
Đời say men rượu thơm hoa rụng 
Tràn những thơ ngây ngập cảm tình

Ấy thế mà rồi cách biệt nhau 
Nhà Nhi không biết dọn đi đâu 
Mình tôi trời bắt làm thi sĩ 
Mẹ mất khi chưa kịp bạc đầu

Bỏ lại vườn cam bỏ mái gianh 
Tôi đi dan díu với kinh thành 
Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới 
Chuốc mãi men say rượu ái tình

Rượu ái tình kia là thuốc độc 
Vườn trần theo bướm phấn hương bay 
Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc 
Hoa hết thơm rồi, rượu hết cay

Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu 
Ba bốn năm rồi năm sáu năm 
Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại 
Men nồng gạo nếp nước hoa cam

Xa lắm rồi Nhi, Muộn lắm rồi 
Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi! 
Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ 
Mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi

Chắc ở nơi nào dưới mái gianh 
Chị em Nhi vẫn sống yên lành 
Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán 
Hồn vẫn trong mà mộng vẫn trinh

Ngày xưa còn bé Nhi còn đẹp 
Huống nữa giờ Nhi đã đến thì 
Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ 
Cho người thiên hạ phải say Nhi.

Xóm chị em Nhi ở mấy nhà? 
Bến đò đông vắng? Chợ gần xa? 
Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ 
Vườn có giồng cam có nở hoa?

Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng 
Thực ra có phải thế này không 
Chị Nhi đã lấy chồng năm trước 
Nhi đến năm sau lại lấy chồng?

Ước gì trên bước đường lưu lạc 
Một buổi chiều nào lạnh gió mưa 
Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ 
Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa

Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó 
Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu 
Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại 
Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau

Tôi kể: "U tôi đã mất rồi 
Cửa nhà còn có một mình tôi..." 
Nhi rằng: "ngày trước u thường nói 
Hai đứa mình trông đến đẹp đôi...".

Chị em mới lấy chồng năm trước 
Chồng chị giồng cam ở mé sông 
Em ở mình đây nhà trống trải 
Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông..."

Như truyện Tương Như và Trác Thị 
Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng 
Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng 
Tôi với em Nhi kết vợ chồng

Rượu cất kì ngon men ủ khéo 
Say người thiên hạ lại say nhau 
Chiều chiều hai đứa sang thăm chị 
Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu

Chao ơi! là mộng hay là thực? 
Là thực hay là mộng bấy lâu? 
Hai đứa sống bằng hoa với rượu 
Sống vào trời đất, sống cho nhau

Nhưng mộng mà thôi mộng mất thôi 
Hoa thừa rượu ế ấy tình tôi 
Xa rồi vườn cũ hoa cam rụng 
Gặp lại nhau chi, muộn mất rồi. 



Truyện cổ tích

Em ạ! Ngày xưa vua nước Bướm 
Kén nhân tài mở Điệp lang khoa 
Vua không lấy trạng, vua thề thế 
Con bướm vàng tuyền đậu Thảm hoa.
Vua liền gọi gả con gái yêu 
Nàng đẹp như em, chả nói điêu 
Vua nuông hai vợ chồng phò mã 
Cho nhởn xem hoa sớm lại chiều.
Một hôm hai vợ chồng quan Thám 
Mê mải xem hoa lạc lối về 
Vợ khóc: "Mình ơi! Em hãi lắm!" 
Trời chiều lạc lối tới vườn lê.
Vườn đầy hoa trắng như em ấy 
Bỗng một bà tiên hiển hiện ra 
Sao mà đẹp thế! Tiên mà lại! 
Nữ chúa vườn lê đi thăm hoa.
Bà thấy vợ chồng con bướm dại 
Sụt sùi ngồi khóc dưới hoa lê 
Đến bên âu yếm bà thương hại: 
"Ý hẳn hai con lạc lối về?
"Đây về nước Bướm đường thì xa 
"Về tạm nhà ta ngủ với ta 
"Có đủ chăn thêu cùng gối gấm 
"Có nhiều bánh ngọt ướt hương hoa...
Đêm ấy chăn êm và gối êm 
Vợ chồng ăn bánh với bà tiên 
Ăn xong thoắt chốc liền thay lốt 
Chồng hoá làm anh, vợ hoá em. 
                                    Thơ M.N.C.S.
Thu rơi từng cánh


Mùa thu hoa cúc lại tàn,
Thuyền ai buộc mãi bên làn cũng cong.
Người về để lạnh phòng không,
Thu rơi từng cánh cho lòng nhớ thương.
Có người cung nữ họ vương,
Lên lầu nhìn giải sông Hương nhớ nhà

Trời mưa ở Huế

Trời mưa ở Huế sao buồn thế! 
Cứ kéo dài ra đến mấy ngày 
Thềm cũ nôn nao đàn kiến đói 
Trời mờ ngao ngán một loài mây.
Trường Tiền vắng ngắt người qua lại 
Đập Đá mênh mang bến nước đầỵ 
Đò vắng khách chơi nằm bát úp 
Thu về lại giở gió heo may...
Chúng tôi hai đứa xa Hà Nội 
Bốn tháng hình như kém mấy ngày 
Lăn lóc có dư mười mấy tỉnh 
Để rồi nằm mốc ở nơi đây
Thuốc lào hút mãi người ra khói 
Thơ đọc suông tình hết cả hay 
Túi rỗng nợ nần hơn Chúa Chổm 
Áo quần trộm mượn, túng đồ thay.
Hàng xóm có người con gái lẻ 
Ý chừng duyên nợ với nhau đây 
Chao ơi! ba bốn tao ân ái 
Đã đủ tan tành một kiếp trai.
Tôi rờn rợn lắm giai nhân ạ! 
Đành phụ nhau thôi, kẻo đến ngày 
Khăn gói gió đưa sang xứ lạ 
Ai cười cho được lúc chia tay?
Trời mưa ở Huế sao buồn thế! 
Cứ kéo dài ra đến mấy ngày 
Xa xôi ai nhớ mà thương nhớ? 
Mà nhớ mà thương đến thế này!
Cố nhân chẳng khóa buồng xuân lại 
Vung vãi ân tình khắp đó đây. 
Mưa chiều, nắng sớm, người ta bảo 
Cả đến ông trời cũng đổi thay
Gia đình thiên cả lên thành thị 
Buôn bán loanh quanh bỏ cấy cày 
"Anh em cánh nhạn người Nam Bắc 
Tâm sự hồn quyên lệ ngắn dài..."
Trời mưa ở Huế sao buồn thế! 
Cứ kéo dài ra đến mấy ngày 
Hôm qua còn sót hơn đồng bạc 
Hai đứa bàn nhau uống rượu say
Nón lá áo tơi ra quán chợ 
Trơ vơ trên bến nước sông đầy 
Sầu nghiêng mái quán mưa tong tả 
Chén ứa men lành lạnh ngón tay.
Ôn lại những ngày mưa gió cũ 
Những chiều quán trọ, những đêm say 
Người quen nhắc lại từng tên một 
Kể lại từng nơi đặt dấu giầy
Trôi dạt dám mong gì vấn vít 
Sòng đời thua nhẵn cả thơ ngây 
Tỉ tê gợi tới niềm tâm sự 
Cúi mặt soi gương chén rượu đầy
Bốn mắt nhuộm chung màu lữ thứ 
Đôi lòng hòa một vị chua cay 
Đứa thương cha yếu thằng thương mẹ 
Cha mẹ chiều chiều... con nước mây

Không hiểu vì đâu hai đứa lại 
Chung lưng làm một chuyến đi đầy? 
Trời mưa ở Huế sao buồn thế! 
Cứ kéo dài ra đến mấy ngày...